Tương lai bấp bênh của ba đứa trẻ mồ côi khi cha mẹ gặp biến cố bất ngờ.
Những ngày này, ai về xóm 3, xã Hải Phương, huyện Hải Hậu, Nam Định đều cảm thương trước hoàn cảnh gia đình ông Trần Văn Ứng. Ở tuổi xế chiều, ông và vợ phải cưu mang 4 cháu là con của người con trai mới mất. Ngôi nhà cấp 4 của họ mỗi ngày càng thưa tiếng người, không khí ảm đạm. Ông Ứng buồn bã kể về nỗi bất hạnh của gia đình: ông đã mất hai trong ba đứa con, và con gái vừa sinh con đã bị điện giật tử vong. Căn bệnh ung thư khiến ông tiều tụy, và còn nỗi đau mất con chưa nguôi thì vợ anh Viên cũng gặp sự cố trong nhà vệ sinh cách đây 5 năm.
Do không được cấp cứu kịp thời, chị trở thành một người mất hồn, đầu óc ngơ ngác, chỉ ngồi một chỗ. Khi đó, chị vừa sinh đứa thứ ba được hai tháng. Năm 2014, sau khi sinh con, chị bỗng lên cơn co giật trong nhà tắm và đã không ai phát hiện kịp thời. Dù đã đi nhiều bệnh viện và dùng nhiều thuốc, tình trạng của chị vẫn không cải thiện. Giờ đây, chị Mến thường xuyên run rẩy, thỉnh thoảng nhớ nhớ quên quên, thậm chí có lúc không nhận ra cả chồng con. Những ánh mắt xót xa từ mọi người cho thấy họ hiểu phần nào nỗi đau của chị, nhưng chị vẫn bất lực không thể diễn đạt.
Con bị bệnh nhưng vẫn đi lại được, cần người giám sát trong mọi việc từ vệ sinh cá nhân đến nấu nướng. Có lúc bệnh nặng, con bỏ đi sang hàng xóm, khiến ông bà lo lắng phải thay nhau trông chừng. Chồng mất, con không hay biết, chỉ thấy mẹ khóc bên quan tài. Anh Viên trở thành trụ cột gia đình, gánh vác chi phí thuốc men và nuôi vợ cùng ba con nhỏ. Sau nhiều năm vất vả, anh bị tai nạn lao động và qua đời. Gia đình ông Ứng suy sụp hoàn toàn.
Hôm đó, con trai ông Ứng đi làm như thường lệ thì không may vấp ngã từ tầng hai, kêu đau và yêu cầu được đưa đi viện, nhưng chưa tới nơi thì con đã mất. Từ đó, ở tuổi 68, ông trở thành lao động chính trong gia đình, xin làm bảo vệ ở trường gần nhà để kiếm tiền trang trải cuộc sống cho 4 mẹ con. Hai năm trước, ông phát hiện mắc ung thư phổi và phải bán nửa miếng đất để chữa trị. Hiện tại, bệnh đã chuyển sang giai đoạn cuối, ông không biết còn sống được bao lâu nữa.
Ông Ứng lạc quan dù sức khỏe yếu, thường xuyên phải vào viện điều trị. Ông là trụ cột gia đình, cố gắng làm chỗ dựa cho ba đứa cháu nhỏ: Trung Kiên, Minh Chi và Xuân Chí. Các em chưa hiểu hết nỗi bất hạnh khi mất mẹ sau tai nạn năm năm trước, và giờ đây bố cũng đã ra đi. Chỗ dựa duy nhất của các em là ông nội, người cũng đang mang bệnh nặng, trong khi bà nội đã già yếu.
Cuộc sống của ba đứa trẻ sẽ ra sao khi chúng chưa đủ trưởng thành để tự lo cho bản thân? Nhìn ba đứa cháu, ông cảm thấy lo lắng và đau lòng. Ông đã lớn tuổi, sức khỏe yếu nhưng vẫn không thể gục ngã. Nếu bố chúng còn sống, ông đã đỡ lo hơn. Giờ đây, ông không biết mình còn có thể chăm sóc các cháu bao lâu nữa, trong khi mẹ chúng không đủ sức lực để lo cho các em. Ở tuổi 16, Kiên đã phải gánh vác nhiều trách nhiệm.









Source: https://afamily.vn/tuong-lai-mo-mit-cua-3-dua-tre-mo-coi-bo-me-kho-khao-nhu-tre-len-ba-sau-con-tai-bien-bat-ngo-20190716174927644.chn